Đắng lòng nỗi sợ hãi mang tên "Bảo vệ Đồ Án Tốt Nghiệp"


Đêm trước khi bảo vệ mình nằm trằn trọc không ngủ được… vì mình sợ. Mình sợ lỡ đêm này trộm nó vào chôm mất cái laptop của mình thì sao, nếu ngày mai laptop mình bị hư ổ cứng thì làm sao lấy file ra để trình bày (vì mình chưa lưu trữ file báo cáo ở mail hay dropbox…). Chưa hết mình sợ ngày mai mình ngủ mà dậy trễ thì sao (dù là mình bảo vệ cuối buổi sáng), rồi nếu mình đi giữa đường mà bị xe tông đến nỗi phải nằm viện thì làm sao mà báo cáo đây (khoảng cách từ nhà tới trường mất 3 phút đi bộ). Sáng mai mình đi trên đường gặp cướp mà nó lấy mất laptop thì phải làm sao,v.v…


Chưa hết, lỡ ngày mai đang bảo vệ giữa chừng mà mình bị đột quỵ thì người nông dân phải làm sao đây? Mai đang thuyết trình mà mất điện giữa chừng thì sao nhỉ? Lên bảo vệ mà mình nó cà lăm lang băm thì mất mặt lắm đây, đến đoạn bảo vệ thầy hỏi mà mình không trả lời được thì có cái lỗ nào cho mình chui xuống trốn không ta. Có khi nào kết quả bảo vệ là thầy cô nói kỳ sau mình phải làm lại ĐATN không ta?...


VÔ VÀN NỖI SỢ KHÔNG TÊN KHÁC…

Mình phát hiện ra một điều rất hay, cái đầu của mình là siêu sao trong việc tưởng tượng. Nó nghĩ ra đủ điều mà lại sinh động là đằng khác nữa. Chưa hết đâu, khi mà nghĩ ra được 1 nỗi sợ thì các nỗi sợ khác không biết ở đâu mà nó tuông ra như mưa sao băng vậy á. Thế là cả buổi tối đó mình phải 1 con cừu, 2 con cừu, 3 con cừu, …. 10001 con cừu…

Chuyện gì đến thì nó sẽ đến. Ngày mai mình lên bảo vệ ĐATN, may mắn làm sao laptop của mình vẫn hoạt động bình thường, cắm sạc vẫn vào điện, ổ cứng thì không hư, file báo cáo vẫn còn, mình vẫn khỏe mạnh… Thế là mình lên báo cáo bình thường.

Trong tất cả các nỗi sợ ở trên thì may mắn làm sao có 1 nỗi sợ xảy ra với mình trong lúc báo cáo. Thầy giáo hỏi mình 10 câu, mình chỉ trả lời được 6.5 câu mà thôi. Đó là điều mình lo lắng nhất trong việc bảo vệ ĐATN. Trước khi bắt đầu bài trình bày mình cười với thầy cô, sau khi nói xong mình cám ơn và cười tiếp, khi mình trả lời xong mình cười tiếp, khi thầy nói câu trả lời những câu mà mình không trả lời được thì mình nói cám ơn và cười. Nói chung là được cũng cười mà không được cũng cười :D

Cuối cùng mình cũng bảo vệ xong, thầy đọc điểm rồi mình nói lời cám ơn và nở tiếp nụ cười cuối buổi. Đêm về có dịp mình điểm danh lại các nổi sợ và so sách thử thì hình như là đa phần các nỗi sợ mà mình nghĩ đến chỉ có 1 cái xảy ra thôi. May quá, nếu mà xảy ra hơn 1 cái thì mình cũng khổ. Thế là mình kết luận một điều rằng. CÓ RẤT NHIỀU NỖI SỢ KHÔNG TÊN, NHƯNG CHỈ KHOẢNG 1-5% NHỮNG NỖI SỢ ĐÓ LÀ SẼ CÓ CƠ HỘI XẢY RA THẬT, vậy thì sau này khi mình chuẩn bị dự tính làm điều gì đó mình sẽ viết ra tất cả các điều mà mình sợ rồi sau đó mỉm cười với nó, vì mình biết chỉ có 1-5% là có cơ hội xảy ra, còn lại 95-99% là ảo tưởng thôi. Đó là nền tảng để mình đối mặt với nỗi sợ hãi và vượt qua nó.

Bài viết tiếp theo mình sẽ phân tích rõ về nỗi sợ mang tên "không trả lời được câu hỏi của thầy cô khi bảo vệ ĐATN" nhờ áp dụng hiểu biết "Nhận thức về bản thân" (http://goo.gl/x9Sxt6), để tăng dần khả năng làm chủ bản thân nhiều hơn là làm nô lệ cho cảm xúc. Mời các bạn đón đọc bài tiếp theo

Share this:

ABOUT THE AUTHOR

Hello We are OddThemes, Our name came from the fact that we are UNIQUE. We specialize in designing premium looking fully customizable highly responsive blogger templates. We at OddThemes do carry a philosophy that: Nothing Is Impossible

0 nhận xét:

Post a Comment