Sáng nay mình nghĩ tới việc viết sổ tay các suy nghĩ, các công việc thường ngày, bài học rút ra, các kỷ niệm. Mình nhớ trước đây mình chọn nó một lý do là để sau này có tư liệu mà viết tự truyện, hoặc là đôi khi sau này người ta tìm hiểu đời tư của mình đề viết lại cho con cháu đời sau cuộc đời và sự nghiệp của mình thì sao??? Thế là mình bắt đầu viết và giữ lại tất cả các quyển sổ của mình, nhiều sổ hơn mình tưởng.
Lúc sinh viên mình đã có thói quen đó rồi.
Và một ngày mình vào lại phòng trọ đứa em để dọn đồ mang về quê nhà, thấy ngạc nhiên ghê vì đồ đạc quá nhiều mà chủ yếu là sách và sổ. Khi dọn đồ mình nhìn lại cả một quá trình mình tích góp và mua chúng như thế nào, đọc chúng ra làm sao, mình viết cái gì trong từng quyển số ấy...
Rất ngạc nhiên mình thấy là có nhiều quyển mình chẳng đọc lấy 1 trang, có vài quyển sổ còn mới tinh vì thói quen mua tích trữ sổ của mình, có những quyển mới viết vài trang thôi :)
Dọn dẹp cả đống đồ đạc thật là mệt, và mệt hơn nữa khi vận chuyển nguyên cả bao về quê nhà, chạy xe trên đường cồng kềnh vất vả quá trời. Nghĩ tới cảnh chạy xe trên con đường "khoẻ" nhất Việt Nam và toàn cả "hung thần xa lộ" với một bao đồ đạc khiến mình phát ớn. Từ đó mình mới nhìn thấy được vài điều này.
- Mình đang đống đồ này về nhà cũng không biết chất đâu cho hết, vì ở nhà mình cả một đống sách sổ rồi.
- Tính này mình có được là ở ba mẹ và được hun đúc qua lối sông cùng ba mẹ từ nhỏ lên nên nó đi theo mình đến giờ.
- Có những thứ mình viết thì mình chẳng bao giờ đọc lại, chỉ là cất lại thôi, mà cất chỉ thêm đầy nhà.
- Tiểu sử gì gì đó cũng chưa thấy được đâu cả, thôi thì để tương lai đi nhưng bây giờ là làm sao giải quyết đống này.
- ...
Thiết nghĩ, đống này mình cũng chẳng mang đi làm hành trang lên đường sau này cho mình được. Những thứ là vật chất thì trả lại cho vật chất, chỉ có những thứ tinh thần là theo mình được lâu dài mà thôi.
Mình nhớ lại câu chuyện, một anh chàng lên đường tìm thầy để học. Khi đến nhà thầy rồi thì học hành rất chăm chú, thầy giảng bài nào thì anh ấy cũng ghi chép lại và chẳng mấy khi chịu học kỹ, biến cái của thầy thành cái của mình cả. 3 năm sau anh chàng này đã học xong và gành theo trên mình cả 2 thùng sách ghi chép được, đó cũng là những gì anh học được ở thầy mình. Đi đường chẳng may gặp phải lũ lớn, cuốn trôi mất 2 thùng, ấy vậy là công sức theo thầy 3 năm trời cũng đi tong vì đọng lại trong đầu chút ít.
Rút kinh nghiệm, lần sau học cái gì thì học cho kỹ luôn, chẳng cần phải ghi chép ra giấy tờ chi hết nữa, gắng học ngay tại chỗ, biến đống kiến thức này ở vật chất vào bên trong mình luôn cho rồi.
Nhưng mà mình vẫn thích tính ghi chép lại của mình, vậy làm sao vẫn ghi chép lại mà không phải vất vả bởi đống đồ ấy nhỉ?
Mình nhớ lại luật nhân quả có câu này, gieo quả gì sẽ gặt quả ấy. Vậy thì bây giờ mình chỉ chú trong vào sơ thích của mình là ghi thôi và chẳng đặt nặng vấn đề lưu trữ để sau này người ta viết sách về mình nữa :) Cứ tuỳ duyên thôi...
Mình nghĩ rằng, mình ghi chép lại những việc mình làm trong ngày là để nhắc nhở mình và mục đích là để nhắc nhở mình thôi mà.
Mình nghĩ rằng, mình ghi chép lại bài học mình rút ra không phải là để sau này đọc lại nữa, mà là để cho ngay cái lúc mình ghi chép ra là để đúc kết bài học cho lúc đó, chỉ cần lưu giữ nó trong tiềm thức/tiềm thức là được rồi.
Mình nghĩ rằng, mình viết nhật ký là để mình tổng kết lại từng quảng nhỏ của cuộc đời mình, giúp mình ghi nhận và điều chỉnh hướng đi của mình thôi.
Mình nghĩ rằng, mình viết là chỉ để mà viết mà thôi...
Tự nhiên sau khi nghĩ ra được điều này, mình cảm thấy nhẹ nhàng trong người, như cở bỏ được sợi dây trói buộc mình lâu ngày, và mình thấy được hành trang lên đường đời của mình ngày một nhẹ nhàng hơn, và mình tin mình sẽ đi xa hơn....
ABOUT THE AUTHOR
Hello We are OddThemes, Our name came from the fact that we are UNIQUE. We specialize in designing premium looking fully customizable highly responsive blogger templates. We at OddThemes do carry a philosophy that: Nothing Is Impossible
like và ủng hộ nhiệt tình. keep going
ReplyDelete